Ba thập kỷ sau khi cùng nhau tạo nên dấu ấn với Before Sunrise, đạo diễn Richard Linklater và nam diễn viên Ethan Hawke tái hợp trong Blue Moon, một tác phẩm thính phòng đầy cảm xúc về cuộc đời của Lorenz Hart – nhà viết lời vĩ đại của âm nhạc Mỹ. Bộ phim là nỗ lực khám phá con người đằng sau những ca từ bất hủ, đồng thời khắc họa sự đối lập giữa tài năng xuất chúng và nỗi cô đơn tột cùng của Hart.
Hành trình khám phá một thiên tài cô độc
Ngay từ đầu, Linklater đã đặt ra một thách thức lớn: làm thế nào để nắm bắt được linh hồn của một cá nhân độc đáo như Lorenz Hart sau nhiều thập kỷ? Phim mở đầu bằng hai trích dẫn đối lập – một từ Oscar Hammerstein II, người mô tả Hart là “tỉnh táo, năng động và vui vẻ”, và một từ huyền thoại Mabel Mercer, người gọi ông là “người đàn ông buồn nhất mà tôi từng biết”. Sự tương phản này chính là chìa khóa để hiểu về Hart – một thiên tài với nội tâm phức tạp, bị giằng xé giữa hào quang sân khấu và những tổn thương cá nhân.
Một đêm định mệnh giữa ánh sáng và bóng tối
Bối cảnh của Blue Moon diễn ra trong một đêm duy nhất – đêm khai mạc vở nhạc kịch Oklahoma! năm 1943. Trong khi Richard Rodgers đang đón nhận sự tán dương của công chúng, Hart lại ngồi trong quán bar, ngập chìm trong nỗi cay đắng. Ở đó, ông không ngừng công kích thành công của Oklahoma!, châm chọc những chi tiết ngớ ngẩn trong bài hát “Oh, What A Beautiful Mornin’” và thậm chí còn mỉa mai việc tiêu đề cần một dấu chấm than. Những lời châm biếm của Hart vừa hài hước vừa chua xót, phản ánh sự ganh tị và nỗi đau khi thấy người bạn cũ tiếp tục thành công mà không có mình.
Ethan Hawke – Hóa thân xuất sắc vào một tâm hồn phức tạp
Với Blue Moon, Ethan Hawke một lần nữa chứng minh tài năng của mình khi hóa thân hoàn hảo vào một nhân vật vừa thông minh, quyến rũ, vừa đầy tổn thương. Hart của Hawke là một người đàn ông hóm hỉnh nhưng chua cay, sắc sảo nhưng u sầu, không ngần ngại chế giễu chính mình và thế giới xung quanh. Đặc biệt, những đoạn hội thoại đầy chất thơ và lối nói chuyện như súng máy của ông khiến người xem không thể rời mắt.
Bên cạnh đó, bộ phim cũng khai thác những tin đồn về khuynh hướng tình dục của Hart. Khi được hỏi trực tiếp về giới tính, ông trả lời một cách đầy hài hước: “Tôi là song tính luyến ái, có thể thủ dâm tốt bằng cả hai tay.” Sự táo bạo và chân thực trong cách thể hiện Hart giúp bộ phim không chỉ là một chân dung nghệ thuật, mà còn là một góc nhìn sâu sắc về xã hội và định kiến thời bấy giờ.
Richard Linklater và dấu ấn cá nhân
Với Blue Moon, Linklater một lần nữa thể hiện phong cách làm phim đặc trưng của mình – tập trung vào hội thoại, nhân vật và những khoảnh khắc đời thường nhưng đầy ý nghĩa. Nếu như Before Sunrise là một câu chuyện tình lãng mạn nhẹ nhàng, thì Blue Moon lại là một bi kịch cá nhân, nơi những lời đối thoại mang sức nặng của những năm tháng đau khổ và thất vọng.
Dù bối cảnh phim chỉ gói gọn trong một quán bar, Linklater vẫn tạo nên một không gian sống động và giàu cảm xúc. Những mảng sáng tối trong quán bar như phản ánh chính tâm trạng của Hart – một thiên tài bị mắc kẹt trong bóng tối của chính mình, không thể thoát ra.
Blue Moon không phải là một bộ phim nhạc kịch truyền thống, cũng không phải một tiểu sử thông thường. Đây là một tác phẩm đầy tâm huyết, nơi Richard Linklater và Ethan Hawke cùng nhau vẽ nên chân dung sống động về một nghệ sĩ tài hoa nhưng cô độc. Với diễn xuất xuất sắc của Hawke, kịch bản thông minh và lối kể chuyện đặc trưng của Linklater, Blue Moon chắc chắn sẽ là một bộ phim gây ấn tượng mạnh với khán giả yêu điện ảnh.